Nhớ Bắc
Huỳnh
Văn Nghệ
Ai về Bắc, ta đi với
Thăm lại non sông giống Lạc Hồng
Từ độ mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long.
Ai nhớ người chăng? Ôi Nguyễn Hoàng
Mà ta con cháu mấy đời
hoang
Vẫn nghe trong máu buồn
xa xứ
Non nước Rồng Tiên nặng
nhớ thương!
Vẫn nghe tiếng hát trời quan họ
Xen nhịp từng câu vọng cổ buồn
Vẫn nhớ, vẫn thương mùa vải đỏ
Mỗi lần man mác hương sầu
riêng...
Sứ mạng ngàn thu dễ dám quên
Chinh Nam say bước quá xa miền
Kinh đô nhớ lại xa muôn dặm!
Muốn trở về quê, mơ cánh tiên.
Ai đi về Bắc xin thăm hỏi
Hồn cũ anh hùng đất Cổ Loa
Hoàn Kiếm hồn xưa Linh Quy hỡi
Bao giờ mang kiếm trả dân ta?
(Ga
Sài Gòn, 1940)
Nặng tình với Thăng Long - Hà Nội
Điều thú vị ít người
biết là khi viết nên những câu thơ gan ruột ấy, thi tướng Huỳnh Văn Nghệ chưa một
lần đặt chân đến đất Thăng Long”. ông Huỳnh Văn Nam, Tổng Giám đốc Đài Truyền
hình TPHCM, con trai cố thi tướng - Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân Huỳnh
Văn Nghệ - mở đầu câu chuyện.a
“Tổ tiên, ông bà của
tôi quê ở Quảng Bình - “phên dậu” giữa Đàng Trong với Đàng Ngoài thời Trịnh -
Nguyễn phân tranh. Ông nội tôi người họ Hoàng theo đoàn quân Nam tiến của chúa
Nguyễn Hoàng “mang gươm đi mở cõi”. Đời ông, đời cha, đến đời tôi và con cháu
sau này, tuy cung bậc cảm xúc với Thăng Long - Hà Nội phụ thuộc vào những hoàn
cảnh lịch sử khác nhau nhưng đều vì một cái tình chung, đều có một niềm tự hào
chung của những con dân Việt “nghìn năm thương nhớ đất Thăng Long”. Ông nam
chép tặng tôi mấy câu thơ:
Ông tôi xưa mang gươm
đi mở cõi
Cha tôi làm thơ thương nhớ đất Thăng Long
Còn tôi suốt hai mùa mưa nắng
Hát mãi về em, Hà Nội trái tim hồng!
Một nghìn năm cả dặm dài đất nước: Đông Đô - Thăng Long,
Đông Đô - Hà Nội cứ kéo dài hun hút sâu, kéo dài hun hút nhớ. Hà Nội, từ một
vùng đất bãi bồi nhỏ bé của sông Hồng đến hôm nay được mở ra ôm trọn trong lòng
nhiều hơn những tinh hoa văn hóa dân tộc. Giữa những ngày mùa thu lịch sử này,
chắc hẳn muôn triệu con tim Lạc - Hồng ở khắp muôn phương đều đang hướng về thủ
đô thân yêu của mình với niềm xúc cảm trào dâng như tâm trạng của thi tướng Huỳnh
Văn Nghệ và hậu duệ của ông.